Chuyện bây chừ mới kể: GIÚP TRUNG ĐỘI TRINH SÁT THOÁT HIỂM Đại tá MAI XUÂN TÂM*
Chuyện xẩy ra đã 40 năm, nhưng mà cứ vào dịp kỷ niệm ngày giải tỏa miền Nam, vào tôi lại bồi hồi nhớ về phần nhiều ngày ấy. Đó là phần lớn ngày đơn vị chức năng vận tải công ty chúng tôi (Đại đội 2, tiểu đoàn 57, Sư đoàn 571, Đoàn 559 lính Trường Sơn) phối nằm trong với quân đoàn 4 thần tốc tiến vào giải phóng sử dụng Gòn.

Ngày ấy, sau khi ta giải hòa hàng loạt các tỉnh từ bỏ Tây Nguyên đến miền trung bộ và duyên hải phái mạnh Trung bộ, niềm tin bộ nhóm ta cực kỳ phấn chấn, chỉ mong thần tốc tiến cấp tốc về sử dụng Gòn. Sư đoàn vận tải đường bộ 571 cơ hội đó công ty yếu tăng cường cho binh đoàn II nhưng mà Đại nhóm 2, tè đoàn 57 shop chúng tôi lại nhận nhiệm vụ mới, phối nằm trong với Sư đoàn 7, quân đoàn 4. Đầu mon 4/1975, bạn hữu Tạ quang quẻ Chiến - chủ yếu trị viên đại nhóm - giao nhiệm vụ, nói dõng dạc: “Các đồng chí đi phối thuộc với đơn vị bộ binh buộc phải chấp hành nghiêm mệnh lệnh và giúp các đơn vị chúng ta kinh nghiệm vận tải trong chiến đấu”. (Hiện ni anh Chiến nghỉ ngơi Nam Thịnh, tiền Hải, Thái Bình).
Xe cửa hàng chúng tôi tập kết trên rừng cao su đặc Long Khánh (Đồng Nai), đảm bảo an toàn tốt các yếu tố kỹ thuật, sẵn sàng cùng bộ binh gia nhập chiến dịch hồ Chí Minh lịch sử dân tộc với mức độ cơ đụng cao nhất.

Biết lực lượng ta hành binh qua rừng cao su thiên nhiên nên địch tập trung vào khu vực này các hỏa lực từ đồ vật bay, pháo binh và bộ binh hòng phá hủy và ngăn ngừa lực lượng tấn công của ta. Nhiệm vụ hành quân. Khoảng 17 giờ đồng hồ chiều 28/4, xe của mình và Đặng Văn Cán, hải dương số TS 4236 cùng rất xe TS 4234 của đồng minh Tính chở trung đội do thám thuộc Sư đoàn 7 tiến về hướng Biên Hòa. Vừa đi được một quãng thì thứ bay thám thính của địch phát hiện tại được, chúng phun nhiều quả pháo khói, ngăn đầu và khóa đuôi đoàn xe. Sương bốc lên mù mịt. Với khiếp nghiệm vận tải chiến đấu qua 5 năm trên đất chúng ta Lào cùng trên chiến trường Quảng trị (1971-1975), tôi bình tĩnh xử lý tình huống. Nếu dừng lại là mắc mưu địch. Suy nghĩ vậy, tôi nói với bạn hữu Diện - Đại team trưởng cỗ binh: “Anh yên tâm, cứ đến xe của ta chạy thêm 600 mét nữa rồi dừng lại để cỗ binh tản ra...” thay là xe shop chúng tôi phóng nhanh, đưa bộ đội vượt qua “tọa độ chết” rồi ngừng lại. Trái nhiên, khi quân nhân vừa tản ra, ẩn nấp thì bọn chúng ném bom xuống quanh vùng được số lượng giới hạn bởi pháo khói.Tiếng bom nổ chát chúa, khói xe mù mịt, rừng cây bốc cháy, nhưng lại cả trung đội trinh thám không ai bị thương. Chỉ tất cả xe của công ty chúng tôi bị thủng lốp và cánh cửa xe bị chém rách vì trúng mảnh bom. Cán bộ, đồng chí trung đội thám thính vui mừng cảm ơn bộ đội lái xe trường Sơn. Còn anh em chúng tôi hết sức vui cùng hãnh diện do đã chấm dứt tốt trọng trách vận tải và lại cứu bè bạn mình khỏi hiểm nguy. Sau đó xe cửa hàng chúng tôi lại con quay ra, đưa thương binh của đơn vị đặc công và cỗ binh về khám đa khoa điều trị.
Những ngày đầu sống trong không khí hòa bình, tôi vừa vui vừa bùi ngùi nhớ lại đông đảo đồng đội, hồ hết cán cỗ trực tiếp chỉ đạo tôi vẫn hi sinh trong lần trúng bom B52 của giặc Mỹ năm 1972 (tại Cùa, Gio Linh, Quảng Trị) khi sẵn sàng đưa sản phẩm vào Động Ông Gio... Đó là Đại nhóm trưởng Sinh; chủ yếu trị viên đại team Phà; Trung đội trưởng Nguyên; Tiểu team trưởng Tái... Những anh sẽ về yên ổn nghỉ vĩnh hằng tại những nghĩa trang liệt sĩ xuất xắc còn nằm lại ở chỗ nào ? những anh là những tấm gương sáng của bộ đội Trường sơn “Gan kim cương – dạ ngọc”, nêu cao lòng dũng cảm, trí thông minh, sáng sủa tạo, “đánh địch mà đi, mở đường cơ mà tiến” ! Từ lòng lòng, tôi kính cẩn nghiêng mình tri ân các anh và viết các dòng này như thắp nén mùi thơm nhất, quý duy nhất kính dâng lên hương hồn các anh - những đồng team Sư đoàn 571, Đoàn 559 lính Trường Sơn, vẫn hóa thân vào tuyến phố Hồ Chí Minh huyền thoại.