Đế Chế La Mã Thần Thánh

  The Holy Roman Empire at its greatest extent during the Hohenstaufen dynasty (1155–1268) superimposed on modern state borders
CapitalVienna (Reichshofrat from 1497)Regensburg (Reichstag (Imperial Diet) from 1663)Wetzlar (Reichskammergericht from 1689)For other imperial administrative centres, see below.LanguagesLatin (administrative/liturgical/ceremonial)VariousReligionRoman Catholicism (800–1806)Evangelical Lutheranism (1555–1806)Calvinism (Reformed) (1648–1806)see detailsGovernmentElective monarchyEmperor • 800–814Charlemagne • 962–973Otto I (first) • 1792–1806Francis II, Holy Roman Emperor (last)LegislatureImperial DietHistorical eraMiddle AgesEarly modern period • Charlemagne is crowned Emperor of the Romans25 December 800 • Otto I is crowned Emperor of the Romans2 February 962 • Conrad II assumes crown of Burgundy2 February 1033 • Peace of Augsburg25 September 1555 • Peace of Westphalia24 October 1648 • Battle of Austerlitz2 December 1805 • Francis II, Holy Roman Emperor forced abdication6 August 1806Population • 1500 est.16,000,000  • 1618 est.21,000,000  • 1648 est.16,000,000  • 1786 est.26,265,000 
Preceded by
Succeeded by
*
Kingdom of Germany (German Confederation)
*
Austrian Empire
*
Confederation of the Rhine20px

Đế chế La Mã thần thánh (tiếng Latin: Sacrum Romanum Imperium ; giờ Đức: Heiliges Römisches Reich ) là 1 quần thể khu vực đa sắc tộc ở chính giữa châu Âu cách tân và phát triển từ đầu thời Trung cổ với tiếp tục cho tới khi giải thể vào năm 1806 trong cuộc chiến tranh Napoléon của nhà vua Pháp Napoleon I. Lãnh thổ lớn nhất của đế chế sau năm 962 là quốc gia Đức ( nói một cách khác là Liên minh Đức - Đức), tuy nhiên nó cũng bao gồm Vương quốc trơn giềng của Bohemia, vương quốc Burgundy, vương quốc Ý và những vùng bờ cõi khác. vào trong ngày 25 tháng 12 năm 800, Giáo hoàng Leo III đang trao vương vãi miện cho người Frank là Charlemagne làm Hoàng đế, làm sống lại danh hiệu ở Tây Âu, hơn cha thế kỷ sau khoản thời gian Đế chế La Mã cổ đại phương Tây sụp đổ vào năm 476. Danh hiệu này thường xuyên ở gia đình Carolingian cho đến năm 888 với từ 896 mang đến 899, sau đó, nó đã bị các nhà ách thống trị Ý tranh cãi xung đột trong một loạt các cuộc nội chiến cho đến khi tử vong của người yêu sách cuối cùng của Ý, Berengar I, vào thời điểm năm 924. Tiêu đề được hồi sinh quay trở lại vào năm 962 lúc Otto I đăng vương hoàng đế, tự phong bản thân là fan kế vị Charlemagne và ban đầu sự tồn tại liên tục của đế chế trong hơn tám ráng kỷ. Một số nhà sử học tập coi sự lên ngôi của Charlemagne là nguồn gốc của đế chế, trong lúc những bạn khác mê say sự lên ngôi của Otto I là sự bắt đầu của nó. Các học mang thường đồng tình, mặc dù nhiên, liên quan đến một sự tiến hóa của các thể chế và qui định cấu thành đế chế, bộc lộ một mang định dần dần về thương hiệu và mục đích của đế quốc. Thuật ngữ đúng đắn "Đế chế La Mã thần thánh" không được sử dụng cho đến thế kỷ 13, tuy thế khái niệm translatio invii , quan niệm rằng ông - nhà cai trị có tự do - rứa giữ quyền lực tối cao được thừa kế từ các hoàng đế cổ kính của Rome, là nền tảng gốc rễ cho uy tín của Hoàng đế. Văn phòng và công sở của nhà vua La Mã thần thánh là truyền thống lịch sử tự chọn, tuy nhiên thường xuyên được kiểm soát điều hành bởi những triều đại. Các hoàng tử bầu cử đa số là bạn Đức, quý tộc cao cấp nhất của đế chế, thường xuyên bầu trong những đồng nghiệp của họ là "Vua của bạn La Mã", và kế tiếp ông sẽ tiến hành Đức Giáo hoàng, Giám mục của Rome cùng Đức Giáo hoàng về tối cao trao vương vãi miện; truyền thống đăng quang đãng của giáo hoàng đã bị ngưng lại vào vắt kỷ 16. Đế chế không bao giờ đạt được cường độ thống nhất bao gồm trị như được có mặt ở phía tây nước Pháp, cố gắng vào đó cách tân và phát triển thành một chính sách quân công ty tự lựa chọn giới hạn, phi tập trung bao hàm hàng trăm đơn vị phụ: vương vãi quốc, hiệu trưởng, công tước, quận, thành phố tự vày và các lãnh địa không giống . Quyền lực tối cao của hoàng đế bị hạn chế, và trong khi những hoàng tử, lãnh chúa, giám mục với thành phố không giống nhau của đế chế là những chư hầu nợ hoàng đế, họ cũng sở hữu một số đặc quyền mang lại mang lại họ sự hòa bình trên thực tiễn . Nhà vua Francis II đang giải thể đế chế vào trong ngày 6 mon 8 năm 1806 sau khi ra đời Liên minh sông băng của hoàng đế Napoleon I trong thời điểm tháng trước.
tính từ lúc đầu thời Trung cổ, đế chế với quanh vùng Đức là lãnh địa để kế thừa Đế chế La Mã. Trong giờ đồng hồ Latin, nó được hotline là Sacrum Romanum Imperium, tuy vậy tên của nó không kiên cố chắn, bắt đầu từ thời vua Saxon Otto I, người đã nhận được vương miện trường đoản cú Giáo hoàng trên Rome vào khoảng thời gian 962. Sau đó, Vua Đức quyết định trở thành người ách thống trị chính của trái đất trần tục bằng cách chính thức ship hàng như là nhà vua của La Mã thần thánh bằng cách nhận được sự đăng quang nghỉ ngơi Rome. Đó là mập ú nhất trong kỷ nguyên Xariel của gắng kỷ 11. Mặc dù nhiên, hệ thống điều hành và kiểm soát nhà cúng thành công ban đầu của nhà vua cũng sụp đổ vào cuộc chiến đấu đạo văn , và sự ưu tiên của cơ chế Ý đang dẫn tới sự nhượng bộ so với các đơn vị phong kiến và sự phân tách rẽ đơn vị nước nội địa . Quyền thai cử của nhà vua được sản phẩm hiếm bởi bầu cử bảy người kể từ cuối gắng kỷ 13, phương diện khác, hoàng đế cũng triệu tập vào việc tăng cường mở rộng lực lượng vào nước. Ngai rubi định cư trong mái ấm gia đình Habsburg từ thời điểm năm 1438. Kể từ đầu thế kỷ XVI, Carl V ko được Đức Giáo hoàng trao vương miện, thực thể của đế chế đã biết thành lấn át ở quốc gia Đức. Khía cạnh khác, bên nước tổ quốc đã giành được chủ quyền nhà nước theo Công mong Westfalen. Hoàng đế Franz II sẽ từ chức khỏi nhà vua khi hợp thể Line rút ngoài Đế quốc vào thời điểm năm 1806, đế chế trọn vẹn sụp đổ. → Các món đồ liên quan lại Ý | Áo | cơ chế ăn uống của Speyer | Thụy Sĩ | Đức | Đế chế La Mã châu âu | ra mắt về báo chí truyền thông Burg Hikari | Liechtenstein | Regensburg | Chân vịt | Rome

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *