

Trong bộ kinh trường A Hàm quyển một, (phẩm Sơ Đại Bản Duyên) và kinh Đại bạn dạng (thuộc trường Bộ) đều khắc ghi rằng, trong thời gian ngày Đản sinh của đức Phật: “Khi vừa mới hạ sinh, Ngài bước tiến bảy bước, bên dưới mỗi bước chân nở ra một đóa hoa sen, đến bước thứ bảy thì dừng lại”, Ngài nhìn khắp cả tư phương, một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất với dõng dạc tuyên tía rằng:
“Thiên thượng người đời – Duy bổ độc tônNhất thiết chúng sinh – Giai hữu Phật tính”.
Đây là câu nói trước tiên của Ngài khi chào đời, lời nói trên đã cho chúng ta hiểu rằng: “Trên trời bên dưới trời này, đời sống của con fan là có giá trị tự mình định đoạt”! vậy chúng ta hãy tò mò giá trị của bản thân mình chứ đừng tìm hiểu giá trị làm sao nằm ngoại trừ con tín đồ của bao gồm mình. Khi sẽ tìm thấy giá bán trị, trí huệ nơi chính mình rồi thì nên đem giá trị ấy để vận dụng vào cuộc sống đời thường hiện hữu.
Mặt khác, bạn cũng có thể hiểu câu “Thiên thượng thiên hạ, duy bửa độc tôn” ở một ý nghĩa khác, đem lại lợi ích cho những người nghe, cho người thức tỉnh tự giác trường đoản cú ngộ về giá trị làm người. đọc được câu nói trên, thì họ không còn tự lùi về giá trị của chính bản thân mình trong cuộc sống, cuộc sống đó bởi chính họ định đoạt, chớ không vì thần linh hay Phạm Thiên có thể định giành và áp đặt cho con bạn được. Đây cũng đó là sự suy tư trước lúc đức Phật thành đạo bên dưới cội nhân tình đề.
Đức Phật là một trong những chúng sinh sẽ giác ngộ, chứng nhập chân lý, chiến thắng đạo quả Vô thượng bồ đề mà chưa một ai trước đó triệu chứng ngộ được điều đó. Như vậy, Phật chính là bậc thầy, gồm trí tuệ cùng đức hạnh, bậc thành kính nhất vắt gian, cũng là bậc thoải mái tự tại.
Trong tía cõi chỉ bao gồm Ngài mới đã đạt được cảnh giới đó, vậy thì Ngài tại vị trí độc tôn cũng không có gì là lạ. Ngài không hề sự phiền óc lậu hoặc, do vậy nói ông phật “duy vấp ngã độc tôn”. Vì chưng đó, “duy xẻ độc tôn” còn rất có thể hiểu theo nhiều chân thành và ý nghĩa khác.
1- Duy ngã là bao gồm sự giác ngộ trọn vẹn do thiết yếu mình biết phương pháp buông xả, bởi giác ngộ là thành Phật. Đó là sự việc tối chiến hạ ở đời bởi vì sự kiên trì bền bỉ trong tu tập.
2- Duy té là chỉ bao gồm chân ngã, có nghĩa là Thường-lạc-ngã- tịnh chân không mà diệu hữu, do vẫn thường hiểu rõ ràng.
3- Duy bửa là chỉ bao gồm Phật tính trong những con bạn ‘là cao quý nhất’, Ta là Phật vẫn thành chúng sinh là Phật đã thành, vày mỗi bọn chúng sinh đều phải sở hữu Phật tính sáng sủa suốt.
4- Duy bổ là pháp thân thường xuyên trụ không đổi khác chỉ bởi bất giác đuổi theo vọng niệm mà lại trầm luân trong sinh tử.
Bởi vì chưng từ cổ đến lúc này nhiều người không nắm rõ chữ “Ngã” trong câu “Thiên thượng thiên hạ, duy xẻ độc tôn” có tức là Như Lai, là Phật; Chứ không hẳn “Ngã” là chỉ nhục thân của Thái Tử vớ Đạt Đa. Cho nên vì thế trong kinh Đại chén bát Niết Bàn, phẩm Như Lai Tính, tiên phật dạy: “Ngã tức là nghĩa Như Lai tạng. Tất cả chúng sinh đều sở hữu Phật Tính tức là nghĩa của ngã. Nghĩa của ngã như vậy từ nào tới giờ thường bị vô lượng phiền não bít đậy, chính vì như vậy nên bọn chúng sinh chẳng phân biệt được”. Cũng trong tởm này – phẩm Tứ Tướng trang bị bảy Ngài cũng nói rõ rằng: “Ngã đây đó là Như Lai, là Chân Tâm, Phật Tính, là thân Kim Cang bất hoại, chứ không hẳn là xẻ của Thái Tử vớ Đạt Đa”. Vì vậy, chúng ta phải phát âm Phật nói rõ “thân của Như Lai có nghĩa là Pháp Thân, chẳng yêu cầu thân thịt máu mạch gân xương tủy hòa hợp thành. Do tùy thuận thế gian mà thị hiện tại vào thai mẹ, do tùy thuận phương pháp sinh của chúng sinh nhưng mà thị hiện làm cho đứa trẻ…”. Đức Phật, chỉ muốn kể tới chân ngã, có nghĩa là cái bổ bất sinh, bất diệt, cái ngã tự chủ, từ bỏ giác từ bỏ ngộ, không còn tồn tại sự kềm kẹp của thần linh, Phạm thiên; bao gồm ta định đoạt cho đời sống chúng ta, ko ai có thể cho chúng ta giàu xuất xắc nghèo được nhưng mà chỉ có bọn họ mới định chiếm cho đời sống bọn họ mà thôi. Trong đơn vị Phật câu hỏi tu hành đắc đạo, ngự phục tham sảnh si, tiến cho niết bàn, còn nếu không tu nhưng sa đọa vào âm ti cũng do chúng ta, chứ chưa phải đức Phật định giành cho bọn chúng ta, chính là tính chất đặc trưng của giáo lý phật giáo từ xuyên suốt mấy nghìn năm qua tới nay và vẫn còn tương xứng với loài fan đến mãi mãi ko cùng.
Như vậy, chúng ta đã rõ chữ Ta tại đây không mang chân thành và ý nghĩa triết học Đại bổ hay tiểu ngã vốn là của Ấn Độ giáo. Theo đó, Đại xẻ là cái bổ bất biến, thường xuyên hằng, xuất xắc đối, vô cùng bự lao, tổng quan cả vũ trụ. Tiểu xẻ là cái xẻ của từng cá thể có đặc thù của Đại ngã, cùng nếu sự tu tập thì sẽ có lúc hoà nhập vào Đại ngã, đạt hạnh phúc tuyệt đối. Theo Phật giáo thì vấp ngã chỉ là một trong khái niệm giả tạo, lỗi huyễn, vô thường, khổ đau; con tín đồ thực sự hạnh phúc khi phá quăng quật được cái bửa của mình bằng cách thực hiện nay vô ngã, tiến mang đến giải thoát buổi tối hậu, Niết bàn.
Trong kinh dạy dỗ rằng sự Đản sinh của đức Phật là 1 đại sự nhân duyên báo trước sự lộ diện của một bậc Đại giải thoát, toàn trí, toàn năng. Ngài là Phật, Phật là bậc xứng đáng tôn quý độc nhất trên đời thì lời tuyên cha “Duy bổ độc tôn” của ngài là 1 trong những lời chân thật. Qua đó, họ cũng thấy tên tuổi Như Lai cũng như Phật, là nhì từ nói về tình trạng giải thoát sinh tử luân hồi, mà những người dân tu hành chân thiết yếu mới đạt được. Như Lai được lý giải trong ghê là “Đến, Đi ko động”. “Không động” là vì Chư Phật tất cả Tứ Vô Lượng Tâm, có nghĩa là Tâm Từ, Bi, Hỉ, Xả, đến nên có nghĩa là không khởi Hỉ, Nộ, Ái, Ố, Tham, Sân, Si, Thương, Ghét… khi đối pháp, bởi đó là các cái Tâm Phàm, khởi lên bởi vì vướng mắc với những pháp.
Ngược lại fan phàm phu nhận định rằng ngã là chúa tể của dòng thân, nó là hay trụ, trường tồn, cho nên vì vậy sinh ra mê chấp, thương yêu thân mình và cái gì thuộc về mình, bênh vực cho ý tưởng của mình. Đó là té chấp. Thật ra kia là bản ngã hay vọng ngã, thân này chỉ với giả hợp. Bao gồm duyên thì tụ, hết duyên thì tan, sinh sống phía sau năm uẩn không kiếm thấy tất cả một thực thể nào điện thoại tư vấn là ta, chiếc của ta vĩnh cửu bất biến. Bởi vì chúng sinh đắm ngập trong vũng lầy của vô minh tăm tối, ai nấy suốt thời gian sống chỉ khư khư chấp ngã, toan tính, băn khoăn lo lắng cho chiếc tôi mà không từng lưu ý xem “tôi” thật là ai, “tôi” sống đâu, đần si mê muội thừa nhận vọng làm chân, nhấn lầm chút non sông gió lửa hư vọng có tác dụng thân ta, chấp bóng hình ảnh sáu nai lưng triền miên sinh diệt là trọng điểm ta, quên hẳn chân tính độc đáo tôn quý của thiết yếu mình. Khi nói đến Chân vai trung phong Phật Tính, đức Phật nhắc trong kinh Đại chén bát Niết Bàn “Có một cô nàng nghèo, trong nhà bao gồm kho xoàn ròng nhưng mà không biết, đến khi có tín đồ khách khéo biết phương tiện đi lại chỉ dồn phần cất giữ lại kho báu, cô trở cần giầu có. Tín đồ khách khéo biết phương tiện đi lại dụ đến Phật, cô nàng nghèo dụ đến vô lượng bọn chúng sinh hiện bị những phiền não bịt đậy cùng kho rubi ròng chỉ mang lại Phật Tính Chân Tâm”. Vậy chữ Ta làm việc đây đó là Phật tính, là Chân Tâm, không phải sinh, chẳng phải diệt, trọn vẹn thanh tịnh, là mẫu xa lìa toàn bộ những cái gì gọi là đối đãi. Cái Ta đó hay cái ngã đó đó là Chân Ngã, chính là Pháp Thân thường xuyên trụ, không bao giờ hoại, bao phủ khắp không gian và thời gian.