Màu chữ
black Benly Raven Asher Red trắngBiên tập: Nami-chan
Lúc Hạ Vũ Vân rời ra khỏi nhà phụ vương thì sẽ hơn 9 giờ tối. Vốn là Trịnh Nguy nói đưađi, tuy vậy cậu chờ cho xế chiều nhưng mà vẫn chưa thấy hắn tan việc nên vẫn tự mìnhtrở trở lại thăm cha.
Bạn đang xem: Khi lãnh khốc gặp lạnh lùng
Cậu móc ra một ít tiền xu, rồi chậm chạp đi về phía trạm xe buýt gần nhất. Mớiđi được một nửa đoạn đường, xe của Trịnh Nguy đùng một cái dừng lại cạnh bên cậu.
“Anh đã nói là vẫn tới đón em, vì sao lại không chờ anh?” Trịnh Nguy bướcxuống, cần sử dụng sức đóng góp sầm cửa ngõ xe, tỏ vẻ hắn đang khôn xiết không vui.
“Em tất cả chờ anh, nhưng cũng đã gần mười giờ đêm rồi, không lẽ còn mong em tiếptục ngồi lì sống đó?” Hạ Vũ Vân cau mày, cậu sợ nhất là phụ vương sẽ hỏi trái hỏi phải,cũng lần chần phải ứng phó như vậy nào, cho nên tốt nhất là chuồn sớm.
“Anh bắt đầu gọi điện thoại cho em, tại sao lại không bắt máy?”
“Máy em hết pin đề xuất tắt rồi.” Hạ Vũ Vân rụt vai, phát hiện tâm tình của hắnđang vô cùng không tốt.
“Em là đồ ngây ngô ngốc sao? thấu hiểu anh search em mà cũng không gọi smartphone choanh lấy một lần?”
“Ngu ngốc loại gì?” Hạ Vũ Vân mím môi, giận dữ cũng không đề xuất mắng chửi ngườikhác như thế chứ? “Anh không nhất thiết phải nói khó khăn nghe như vậy.”
“Không bao gồm gì.” Hắn hít vào một trong những hơi, bắt mang tay của cậu tức thời kéo vào trong xe.
“Anh uống lộn thuốc à!” Cậu bị hắn kéo đi, công sức của con người của tay Trịnh Nguy mập đếnmức tất cả chút không giải thích được.
“Chúng ta hiện giờ trở về biệt thự.” Hắn xuất hiện xe, thô lỗ nhưng lại không mất sựdịu dàng, đẩy cậu lên xe.
“Trễ như thế này còn trở về biệt thự nghỉ dưỡng sao?”
Trịnh Nguy không thể lên tiếng, chỉ là đi vòng qua bên kia rồi lên xe. Sau đókhởi động, mẫu xe bất biến lướt đi trê tuyến phố cao tốc, dọc mặt đường hắn cũngkhông thèm nói một lời nào.
“Hôm nay anh đi gặp Lăng Phi Dương, lũ họ sống không tệ chứ?” Hạ Vũ Vân thuậnmiệng hỏi.
“Cũng được.” Hắn từ tốn nhạt lên tiếng trả lời.
“Uhm.” Cậu nhíu mày.
Trầm mặc một hồi, Trịnh Nguy lần nữa mở miệng, “Anh bao gồm chuyện ý muốn hỏi em.”
“Hỏi cái gì?”
“Em thường xuyên xuyên rỉ tai gì với Lăng Phi Dương?”
“Đại khái là dăm ba chuyện hay như cơm bữa ấy mà.” Hỏi mẫu quái gì đây? HạVũ Vân liếc mắt nhìn thần sắc lạ thường của Trịnh Nguy.
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Vậy vì sao Lăng Phi Dương lại biết trên giường chúng ta xảy ra phần lớn chuyệngì?!” Ngữ điệu của Trịnh Nguy rét mướt như băng mang theo chút tức giận.
“Vậy sao?” phản nghịch ứng của cậu nhanh chóng lạnh xuống, “Lăng Phi Dương nói đồ vật gi vớianh?”
“Phải là anh hỏi em nói cái gì với cậu ta new đúng chứ?”
“Nói nhiều như vậy, ai mà nhớ kỹ được.” Hạ Vũ Vân tất nhiên đề phòng.
“Hạ — Vũ – Vân –” Hắn khẽ quát lên cảnh cáo, “Anh không bảo em nói nhữngchuyện đó!”
“Vậy chứ anh muốn em nói loại gì?” Cậu hừ lạnh lẽo một tiếng.
Đèn đỏ. Xe giới hạn lại.
“Có nên em nói cùng với cậu ta là anh bị bệnh liệt dương không?” dung nhan mặt TrịnhNguy xanh xám, không muốn vòng vo tam quốc cùng với cậu nữa.
Nghe vậy, Hạ Vũ Vân khá ngẩn ra, tuy vậy vẫn chưa trả lời.
“Em bao gồm điều gì cần giải thích không?”
“Không có.” Một lúc sau, cậu mới nhàn đàng hoàng đáp một tiếng, cũng ko hỏi ngượclại, cục diện đang cực kỳ lạnh.
“Em không muốn giải thích, vậy nhất định là gồm nói?” Trịnh Nguy bỗng cảm thấyphẫn nộ.
“Anh ý muốn nghĩ vậy thì em cũng đành chịu.”
“Không cần là anh nghĩ, mà chuyện riêng rẽ tư bởi thế em cũng đi khắp nơi nóivới tín đồ khác?” Hắn híp mắt, bất mãn cùng với câu trả lời của cậu.
“Em chỉ nên nói qua quýt một chút, cũng chưa hề nói anh bị liệt dương, chỉ nóianh lúc nửa đường đùng một cái không nhiệt huyết nữa.” Hạ Vũ Vân thổ lộ lập trườngđơn giản của mình.
“Vậy thì bao gồm gì không giống nhau??”
“Anh cảm thấy không khác gì thì chính là không khác gì.”
“Hạ Vũ Vân, thể hiện thái độ của em là gì hả?” sắc đẹp mặt Trịnh Nguy trầm xuống, khôngchút nghĩ về ngợi mà đưa tay mở cửa xe, quát lác lạnh, “Xuống xe, anh không thích nhìnthấy khía cạnh em nữa!”
Sĩ khả sát, bất khả nhục! (người trí thức thà bị tiêu diệt chứ không chịu nhục) Hạ VũVân hoàn toàn có thể khẳng định mình với Trịnh Nguy gồm tư tưởng khác biệt một trời mộtvực, lời châm chọc như vậy đối với hắn nhưng nói thì chắc rằng là khó rất có thể chấpnhận được. Ví như như cậu kiên trì giữ nguyên bộ dạng tính cách này, hắn không cóquyền can thiệp, cơ mà mà rất có thể nhắm mắt có tác dụng ngơ.
“Em đang nói sai vật gì sao?” Hạ Vũ Vân nói với khẩu khí hòa hoãn.
“Em từ mình xem xét đi!” Hắn căn bản không thèm quan sát cậu một cái.
Hạ Vũ Vân thấy thể hiện thái độ cương quyết của hắn, chần chờ làm vậy nào đề xuất đànhxuống xe. Nào ngờ cậu vừa mới ngừng hoạt động xe, Trịnh Nguy cư nhiên dẫm chân ga,nghênh ngang rời đi.
Hạ Vũ Vân đứng ngơi nghỉ ven con đường sửng nóng một chốc, bất ngờ hắn thực sự cứ như vậymà ném cậu trên đường, lún vai, nhân tiện tay hotline taxi trở về nhà.
.
.
“Lăng Phi Dương, buổi tối nay họ cùng nhau uống rượu ôn lại chuyện cũ!”
“Đã xẩy ra chuyện gì vậy? bên cạnh đó sáng nay bọn họ đã cùng thì thầm rồimà?” Lăng Phi Dương nhìn vị khách không mời mà mang lại đang đứng trước mặt.
Xem thêm: #1 Cách Down Nhạc Trên Nhaccuatui Về Máy Tính, Cách Tải Nhạc Mp3 Từ Nhaccuatui Về Máy Tính
“Không chào đón tôi đề xuất không?” Trịnh Nguy không hóng Lăng Phi Dương mời, đãtự hễ cởi giầy bước vào cửa.
“Thế nào? Hạ tiên sinh đắc tội với cậu à?” Lăng Phi Dương lòi ra vẻ khía cạnh chếnhạo.
“Đừng nhắc đến cậu ta trước mặt tôi!” Hắn hững hờ nói.
“Hai fan cãi nhau?”
“Không biết!” Trịnh Nguy trở về phía phòng khách.
“Này, Trịnh đại thiếu gia, cậu có tác dụng như nơi này là nhà cậu đấy hả?? trọng điểm tìnhkhông tốt cũng ko được quấy rầy thế giới hai người của vợ ông xã người tachứ??”
“Đã tất cả ai bảo là cậu khôn cùng phiền chưa, không ngờ vẫn có người chịu được cậu?”Trịnh Nguy tức giận liếc Lăng Phi Dương một cái.
“Ngại phiền lại chạy tới nơi tôi?”
“Tâm tình ko tốt!”
“Không biết hai người làm sao lại như vậy chứ, xuyên ngày giận dỗi? Miễn cưỡngnhư vậy thì sống với nhau làm gì?”
“Muốn bị tiêu diệt à? Dám nguyền rủa bọn tôi?!!” Hắn trừng mắt.
“Tôi là ăn thuần nói thật.” Lăng Phi Dương giơ nhị tay lên. “Tình cảm xuất sắc nhưvậy còn tới nơi tôi làm cho gì?”
“Bởi vì bạn hại bọn tôi bất hòa là cậu!”
Lăng Phi Dương cúi đầu suy nghĩ một chút, “Xem ra cậu rất để ý những lời tôinói sáng sủa nay?”
“Không có.” Trịnh Nguy vừa rứa lấy chai rượu tức thì mãnh liệt rót.
“Coi như là bây giờ tôi lắm mồm, kỳ thực Vũ Vân cũng không thể nói loại gì, tôihỏi, cậu ấy chỉ vấn đáp một chút thôi!” Lăng Phi Dương gạt gạt tóc.
“Bây giờ cậu nói dễ dàng nghe vượt nhỉ??”
“Tôi mặc kệ cậu, yêu thích thì cứ uống đi, bây chừ tôi không tồn tại thời gian lảm nhảmvới cậu.” xong lời, Lăng Phi Dương mau chóng đi về phía chống ngủ, thuận lợi gọiđiện thoại tìm kiếm Hạ Vũ Vân ước cứu.
.
.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lăng Phi Dương đã lôi Trịnh Nguy từ trong chăn ra,đánh thức.
“Mấy giờ rồi? Sao ko thấy Lê Phi Dương đâu?” Hắn vẫn tồn tại đang bi thiết ngủ,ngáp một cái.
“Đi làm rồi! nhan sắc mặt cậu hôm nay không tệ, kiên cố là không có việc gì ha? Vậythì nhanh chóng về đơn vị đi!” Lăng Phi Dương mang một bát cháo loãng nhằm trước khía cạnh hắn.
“Có cần mới sáng sủa sớm đã đuổi tín đồ như vậy không?”
Đột nhiên giờ đồng hồ chuông cửa ngõ vang lên ngoại trừ phòng khách.
“Trịnh Nguy, đi mở cửa.”
“Tại sao tôi cần đi?” Hắn bất mãn cau mày.
“Bởi vì đó là nhà của tôi, tôi béo nhất! nhanh đi!” Lăng Phi Dương thúc giục.
“Hừ!” Trịnh Nguy chậm rì rì đứng lên, suy nghĩ vẫn còn vẫn hỗn độn, nhưng mà vừanhìn thấy bạn ngoài cửa, không khỏi đơ mình đứng nguyên tại chỗ.
Trời ơi, làm sao cậu ấy lại tìm về đây?
Tối hôm qua, không lâu sau thời điểm rời ngoài hắn, Hạ Vũ Vân vẫn tồn tại đang suy nghĩvề dục tình của nhị người, thì Lăng Phi Dương đùng một cái gọi điện thoại tới, nóiTrịnh Nguy mang lại nhà quấy rầy cuộc sống đời thường tân hôn và lắng đọng của bầy họ, ước ao cậusáng mai tới nhằm mang bạn đi sớm.
“Hai người những cậu cứ trường đoản cú từ rỉ tai đi, tôi ra phía bên ngoài một chút.” Trước khiđi, Lăng Phi Dương còn vỗ vỗ vai khích lệ Hạ Vũ Vân.
“Trời hôm nay thật đẹp!” Hạ Vũ Vân tùy tiện lên tiếng mở chủ thể nói chuyện.
“Cũng ko tệ!” Trịnh Nguy hừ giá buốt một tiếng.
“Em quên với theo chiếc chìa khóa rồi, ko bằng bọn họ cùng nhau về bên đi.”
Trịnh Nguy nhìn nhìn cậu, “Không có theo chìa khóa??”
Hạ Vũ Vân sợ hãi nhìn chăm bẳm vẻ từ tiếu phi tiếu của Trịnh Nguy, “Đượcrồi, từ bỏ nay sau đây em sẽ không nói ra những việc mà anh nhận định rằng là việc riêngtư của anh nữa.”
Hắn mím môi, không có lên tiếng.
“Nguy…” Cậu kêu hắn lần nữa.
“Muốn anh tha thứ đến em? Vậy bắt buộc xem thành ý của em đã!” bỗng nhiên bị ngườita nói hắn mắc bệnh liệt dương, thiệt là vũ nhục tôn nghiêm phái nam của hắn mà.
“Thành ý??” Hạ Vũ Vân nhíu mày suy nghĩ một chút.
“Ừ!” Hắn gật đầu.
“Bởi vì…” Cậu ghẹ vào tai hắn thanh thanh nói một câu.
“Cái gì?!”
“Em ưng ý anh.” Âm lượng của cậu khôn xiết nhỏ.
“Cái gì dòng gì?!” Trịnh Nguy cố gắng nhịn cười, “Vừa rồi anh ù tai nghe khôngrõ, nói lại đợt nữa coi.”
“Không nghe được thì thôi.” ao ước đùa giỡn cậu sao? không tồn tại cửa!
“Thực sự là anh nghe ko rõ mà…”
“Em yêu thương anh.” Hạ Vũ Vân hừ nhẹ, dẫu vậy ngay tiếp nối chủ đụng lấp kín đáo cái miệngđáng ghét của hắn.
TOÀN VĂN HOÀN
—————————————————-
Đôi lời: tung hoa Vậy là ở đầu cuối cũng bằng lòng hoàn rồi chấm chấm nướcmắt, cỗ edit đầu tay của bản thân rốt cuộc đã và đang hoàn sau 3 tháng. Cảm ơn nhữngbạn vẫn ủng hộ bản thân suốt cả chặng đường dài.