(Sách của Audrey Niffenegger) Đó là một cuốn sách mà thời gian là không xác định. Ồ, không, kết cấu của nó y như nhiều trang...

Đó là một trong cuốn sách mà thời gian là không xác định.Ồ, không, kết cấu của nó giống hệt như nhiều trang nhật kí của nhị nhân vật dụng chính: Clare – cô họa sĩ xây đắp giấy với cuộc sống thường ngày hết sức bình thường và Henry – anh chàng thủ thư có thể du hành thời gian. Thay nhưng, khi đắm chìm vào dòngtự sự của nhị con fan đáng thương đó, bạn đọc chưa khi nào biết được thời điểm đúng chuẩn câu chuyện diễn ra. Thật cực nhọc để hoàn toàn có thể kiên nhẫn tới cái chữ cuối cùng. Tuy vậy khi đã dứt và vội vàng cuốn sách lại, dư âm cảm hứng mà chuyện tình vượt thời hạn của cặp đôi bạn trẻ ấy để lại là ko tưởng.Henry DeTamble với trên bản thân một gene lạ rất có thể du hành thời gian. Tuy nhiên, do không thể ý thức được thời hạn và điểm đến tương tự như không thể mang bất cứ thứ gì theo mặt mình, nên phần lớn cuộc sống của anh là đều ngày trốn chạy, ăn trộm thức ăn, quần áo, cô độc và lạnh lẽo. Cố nhưng, phần thưởng tuyệt nhất và xinh xắn nhất của chứng dịch này là bài toán anh có thể chạm mặt được người vợ tương lai của chính mình khi nàng, Clare Abshire, bắt đầu 6 tuổi.Tác trả đã tạo ra một mẩu truyện không tưởng, nhưng đan cài phần đông tình tiết khéo léo để biến hóa nó trở bắt buộc chân thực. Tôi đã cảm giác dằn vặt gớm ghê khi nó kết thúc. Xuyên thấu khoảng thời quầy bán hàng chục năm là chuỗi ngày chờ đợi của Clare. 6 tuổi, cô gặp mặt anh lần thứ nhất khi anh trong mẫu mã một người đàn ông 36. Anh bảo cùng với cô rằng tương lai cô đó là vợ anh. Vậy là suốt rộng 10 năm, cô mong chờ sự xuất hiện bất ngờ dưới đủ mọi độ tuổi của chàng trai đó nhằm rồi họ chạm mặt nhau làm việc quãng thanh xuân đẹp nhất đời người, cô 20, anh 28.

Họ đã trải qua cùng mọi người trong nhà những khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời. Họ đã cố gắng trở thành một cặp đôi thông thường như bao tín đồ khác. Tình yêu đó thiệt đẹp, tuy thế cũng thật ám ảnh. Gen dt đã làm cho Clare mất đứa con trong bụng 6 lần. Dẫu vậy cô vẫn can đảm, tấn công đổi mạng sống ở lần trang bị 7, lần cuối cùng, cùng rồi tất cả Alba. Con bé Alba như một nốt sáng, như những ngày tươi vui lẻ tẻ mà vợ chồng Henry bao gồm được. Sau rất nhiều khổ nhức bất tận, chúng ta vẫn đồng cam cùng khổ cùng vượt qua bất hạnh của cuộc đời. Rất nhiều tình cảm linh nghiệm được gắn ghép vào mạch truyện. Là tình đối chọi phương thầm yên ổn Gomez giành riêng cho Clare, là tình bạn vững bền của Ruth, Charisse, Helen hay cô gái đồng tính Celia, là tình cha con cao thâm mà Henry sử dụng cả đời để đảm bảo an toàn Alba, là tình gia đình, là mâm cơm trắng ngày lễ giáng sinh hay bữa tiệc đêm giao thừa…Thật đáng sợ khi biết trước thời tự khắc mà tử vong đến với cuộc đời mình. Và càng đáng sợ hơn là người bà xã ở sát bên chờ đón đa số giây cuối ấy của chồng. Cuộc đời Clare là hầu như ngày chờ đón vô vọng, triền miên. Trong cả khi Henry chết rồi, cô cũng sử dụng cả phần đời còn sót lại để hóng lần chạm mặt cuối, chờ mang lại gần 50 năm, tự khắc khoải, mòn mỏi mà lại chẳng gì biến chuyển được tinh thần sắt đá ấy.Cảnh cuối cùng, cảnh day dứt, gian khổ và ám ảnh nhất, là khi khuôn khía cạnh già cỗi của Clare trong thời gian 80 tuổi được khắc họa, hốt nhiên bừng sáng lên lúc Henry, 43 tuổi, du hành thời hạn đến tương lai trong vài phút ngắn ngủi.
“Clare, đó là Clare khi trở về già! Cô ấy sẽ tiến lại gần, với một giải pháp chậm rãi, tôi ôm cô ấy vào lòng.”
“Có thỉnh thoảng tôi từ hỏi liệu sự sẵn sàng, sự mong muốn ngóng này có ngăn quán triệt điều thần hiệu xảy ra? nhưng không. Anh ấy đã đến, cùng tôi ngơi nghỉ đây!”

Cuốn sách này là một thảm kịch được làm cho từ nỗi đau, nước mắt, cơ mà lẫn trong những số ấy là tia sáng sủa của những nụ cười , niềm hạnh phúc nho nhỏ. Ko thực, nhưng lại thực. Logic, nhưng lại cũng ko logic. Tôi yêu mến Clare. Mong chờ để gặp mặt chồng, chờ đợi để bao gồm con, mong chờ cái chết của ông xã và rồi lại mong chờ để được gặp mặt anh một lần tiếp nữa lúc cuối cuộc đời….