“Bản cung hỏi ngươi lần nữa, chung cục ngươi tất cả chịu gả hay không!” Một giọng phái mạnh thô bạo hững hờ vang lên mặt tai Hạ thương Mai, cô khẽ khàng nâng mí mắt, đập vào mắt cô là khuôn khía cạnh tuấn tú mà hung dữ của một người bầy ông.
Trên fan đau như bị ngàn dấu kim châm, cổ lại bị người trước khía cạnh hung bạo bóp chặt lấy, lồng ngực khó chịu như ao ước vỡ ra.
Cô lấy làm lạ, chuyện gì cầm này? không phải cô đã bị tiêu diệt rồi sao? Cô đừng quên mình bị cấp cho trên bán đứng, tiếp nối bị bắn trúng năm phạt súng đề xuất đã mất mạng rồi.
Lập tức tất cả một cái kí ức rã vào lao động trí óc cô, tuy vậy lại không hẳn là kí ức của cô.
Thương Mai còn còn chưa kịp định thần lại thì đã trở nên ăn một cái tát trời giáng lên mặt, khỏe mạnh đến mức khiến đầu óc cô cù cuồng, nổ đom đóm mắt.
Mùi vị của máu len lỏi trong vùng miệng, cô ói ra huyết tươi, cảm xúc sau lưng đau đớn như lửa đốt, cô ngấc đầu, lửa giận ngùn ngụt trong lòng mắt, cái ký ức còn cất giữ trong đầu đã cho cô biết, vừa rồi nguyên chủ của khung hình này bị gậy đánh chết, cô mới hoàn toàn có thể xuyên ko về phục sinh vào thể xác tín đồ này.
“Trả lời bản cung, ngươi bao gồm chịu gả mang đến Lương vương vãi không?”
Lại là 1 trong câu chất vấn đầy giận dữ, kèm theo đó là một chiếc tát trời giáng nữa, bạn đánh cô đó là Thái tử chiêu mộ Dung Trịnh đương triều.
Một hình bóng greed color lục bổ nhào ra, kéo chiêu tập Dung Trịnh ra, vừa tỉ ti vừa nói: “Điện hạ, đừng làm khó cho tỷ tỷ nữa, cha hôm đó mặc dù uống say, quả tình đã sai trái khi đến ta hứa hôn với Lương Vương năng lượng điện hạ. Bắt tỷ tỷ cầm ta gả đi thực thụ làm nặng nề tỷ ấy, rộng nữa, trong thâm tâm tỷ tỷ cũng luôn luôn tương tư Mộ điện hạ ngài, ngài bắt nghiền tỷ ấy như thế, há chẳng đề nghị là muốn ép bị tiêu diệt tỷ ấy sao?” fan ấy ướt lệ đẳng cấp diễm, dáng vóc yểu điệu yếu đuối đuối, đó đó là muội muội của Hạ thương Mai – Hạ Oanh Nhiễm.
Mộ Dung Trịnh thấy vậy thì hết sức đau lòng, liền buông yêu thương Mai ra, quay sang dìu dịu đỡ rước Hạ Oanh Nhiễm.
Không khí tức thì lập tức ập lệ lồng ngực yêu đương Mai, cô hít lấy từng hơi sâu, xua tan đi ko khí bị tiêu diệt chóc.
Thương Mai lảo hòn đảo đứng dậy, mà lại sự khổ cực trên khung người khiến cô hít vào trong 1 hơi lạnh, đứng không vững, hai chân mượt nhũn bổ xuống khía cạnh đất, kí ức còn sót lại cộng cùng với cuộc hội thoại của hai fan kia khiến cô ngay chớp nhoáng đoán ra được tình hình trước mắt.
Phụ thân của chủ khung người là thừa tướng đương triều, một tháng trước lúc uống rượu cùng với Lương Vương năng lượng điện hạ, lúc uống say đã đồng ý với yêu thương cầu mong muốn lấy Hạ Oanh Nhiễm làm cho thê tử của Lương Vương năng lượng điện hạ.
Thừa tướng sau khoản thời gian tỉnh rượu thì ân hận hận vô cùng, thông thường ông yêu quý thứ nàng Hạ Oanh lây lan của phu nhân Nguyệt Nhung nhất, làm sao rất có thể nỡ gả phụ nữ ta mang đến Lương Vương tàn bạo chứ?
Hạ Oanh lây nhiễm cũng than khóc làm loàn không chịu gả đi, vì cô bé ta đã trọng tâm đầu ý phù hợp với Thái tử trường đoản cú lâu, ước ao trở thành hoàng thái tử phi.
Thừa tướng mạo bất đắc dĩ, đành buộc đàn bà cả Hạ yêu quý Mai cố kỉnh muội muội gả mang đến Lương Vương.
Hạ yêu thương Mai tuy là con gái cả, mà lại ở trong bao phủ Thừa tướng, cô không từng được trao sự tôn trọng của người làm con cả, mẫu thân của cô cũng trở thành Thừa tướng tá ghét bỏ.
Hạ yêu thương Mai cũ tất nhiên không đồng ý gả đi, Hạ Oanh nhiễm lại càng mếu máo kể lể với mộ Dung Trịnh.
Những chuyện vừa xảy ra trong sảnh lần lượt hiện hữu trong đầu thương Mai, chiêu mộ Dung Trịnh không rất nhiều cấu kết với những người trong đậy Thừa tướng xay cô gả mang lại Lương Vương ngoại giả dụng hình tra tấn cô, cô thậm chí có thể nghe tìm tòi lời mong khẩn trước lúc chết của Hạ yêu thương Mai cũ và máu của cô phun khắp nơi.
Hạ yêu thương Mai lửa giận chết giấc trời, mộ Dung Trịnh càng coi thường miệt chú ý cô, đá qua 1 cái: “Ngươi cơ mà cũng xứng đáng tương tư bản cung à? chiếc thứ rác rưởi như ngươi, bao gồm cả có khuyến mãi ngay cho bạn dạng cung, bạn dạng cung cũng không thèm.”
Hạ yêu thương Mai vốn đã nên chịu tra tấn nhức đớn, phạt đá vừa rồi lại không thể lưu tình, mạnh đến mức cô lại nôn ra tiết tươi lần nữa, cô siết chặt vắt tay, trong đáy mắt hiện hữu cơn cuồng nộ đang bùng phát dũng mạnh mẽ.
Cô định đứng dậy, nhưng cơ thể cô bị thương quá nặng, thậm chí chỉ cần khẽ hễ một cái, toàn thân liền khổ sở như bị xé ra.
Hạ Oanh Nhiễm nữ tính yếu ớt làm việc trước mặt, cần sử dụng khuôn mặt hối hận lỗi tiếp tục nói: “Tỷ tỷ, xin lỗi, ta sẽ từng gật đầu đồng ý với tỷ là sẽ không có để ý đến không yên phận nào cùng với Điện hạ, tuy thế một chữ “tình này” thực sự không thể nào kiểm soát điều hành nổi, ta càng kiềm chế tình cảm với Thái tử điện hạ, thì tình cảm này lại càng sâu nặng, càng cần thiết tự mình từ quăng quật được, xin vật dụng lỗi mang đến ta dường như không thể ko lờ đi lời chú ý của tỷ.”
Biểu cảm trên khuôn phương diện Hạ Oanh Nhiễm cực kỳ đáng thương, nhưng Hạ yêu mến Mai biết rõ, ẩn dưới vẻ khía cạnh ấy sau cuối là dáng vẻ như núm nào.
Mộ Dung Trịnh tức giận: “Sao ngươi dám phòng cản bạn dạng cung với Oanh nhiễm ở bên nhau? Loại con gái nhân như ngươi đúng là quá tàn độc.”
Hạ Oanh Nhiễm lập cập giữ đem tay tuyển mộ Dung Trịnh, nức nở nói: “Điện hạ đừng trách tỷ tỷ, vốn dĩ fan làm muội muội như ta tránh việc tranh giành cùng với tỷ tỷ, là ta sai, là ta quan trọng khống chế được tình cảm của mình…”
Mộ Dung Trịnh nói: “Oanh Nhiễm thanh nữ đừng nói nữa, nàng và đúng là quá mượt lòng cần mới luôn bị nữ giới ta bắt nạt.”
Hạ Oanh Nhiễm bắt gặp Hạ yêu thương Mai đã khốn đốn thừa chừng, trong ánh nhìn liền lóe lên một tia rạm độc, ả cần sử dụng giọng khẩn cầu nói: “Tỷ tỷ, cầu xin tỷ hãy tác thành cho ta cùng Thái tử điện hạ, muội muội vẫn ghi nhớ ân tình của tỷ cả đời.”
Thương Mai hít vào trong 1 hơi khí lạnh, cô lạnh nhạt nhìn hai người sát bên diễn cảnh cảm tình ân ái như ở chốn không người, trong lòng cảm thấy cực kì chán ghét, ngơi nghỉ thời hiện nay đại, cô là quân y của đội sệt công, sống một cuộc đời hào sảng vui vẻ, nên cô ko muốn thủ thỉ với loại bạn thích đấu đá lẫn nhau, mang tạo bi đát nôn như ả ta.
Ký ức sót lại trong đầu đến cô biết, Lương Vương tất cả tật nghỉ ngơi chân, nhưng mà hắn ta trời sinh tính cách tàn bạo, khoác dù chưa tồn tại chính phi, tuy vậy trong bao phủ đã tất cả đến mười mấy thê thiếp, rộng nữa, nghe nói tất cả đến nửa số cung phi đều đã trở thành tàn phế rồi, không cần hỏi cũng biết lũ họ đã yêu cầu sống mọi ngày thế nào trong vương phủ.
Nguyên chủ có lẽ rằng đã biết vấn đề này nên new không chịu đựng gả đến Lương Vương.
Thương Mai nhịn đau, dùng hết sức lực nghiến răng nói: “Muốn lấy niềm hạnh phúc cả đời ta để thành toàn cho những người sao? Đúng là máy vô liêm sỉ!”
Mộ Dung Trịnh nghe thấy vậy thì tức giận lôi đình, hắn nhìn sang mẫu mã thân của Hạ Oanh lây truyền – Nguyệt Nhung phu nhân vẫn ngồi trước hiên: “Bây giờ đồng hồ không tiến công thì còn để cho lúc làm sao nữa?”
Nguyệt Nhung phu nhân vẫn luôn theo dõi từ trên đầu đến cuối, trong lòng bà thực sự lo ngại khôn nguôi, ví như Hạ yêu mến Mai không chấp nhận thì con gái bà Hạ Oanh lây lan sẽ buộc phải gả đến tên quỷ ác Lương vương kia, lúc này Thái tử mang đến gây áp lực, bà phần nhiều tưởng Hạ yêu thương Mai sẽ đồng ý, nào ngờ năm lần bảy lượt dùng hình mà phái nữ ta vẫn không chịu đựng chấp nhận.
Bây giờ đồng hồ nghe thấy lệnh của Điện hạ, bà ta không nhịn được, vào lòng tràn đầy phẫn nộ, nghiêm giọng nói: “Lên đi, đánh đến ta, đánh bạo dạn vào, tiến công đến lúc nào nó đồng ý mới thôi.”
Nguyệt Nhung phu nhân vừa hạ lệnh, nhì tên hạ nhân cục súc thô bạo giữ đem Thương Mai, từng gậy nặng nề rơi xuống sườn lưng Hạ mến Mai, đánh mang lại cô rách ra toác thịt, máu thịt lẫn lộn.
Tám năm theo ngành sệt công sẽ luyện mang lại cô ý chí sắt đá, cô nghiến chặt răng, chịu đựng đựng hết những đau buồn và tủi nhục vốn chẳng trực thuộc về mình, từng ngụm huyết tươi cứ rứa phun ra, cây gậy trên lưng như mong muốn đánh gãy từng đoạn xương trong bạn cô.
Nguyệt Nhung phu nhân và chiêu tập Dung Trịnh bất ngờ Hạ yêu quý Mai lại cứng đầu đến vậy, Nguyệt Nhung phân phát cáu, bà ta cũng chẳng thèm duy trì uy nghi của chính bản thân mình nữa, bà rảo cách xuống, một tay cố gắng tóc trước trán của Hạ yêu thương Mai, sử dụng lực đập đầu cô xuống, ác độc nói: “Mày còn không chịu đồng ý thì chính là tự bản thân tìm đường chết.”
Thương Mai phì một tiếng, nhổ cả miệng đầy huyết tươi lên khía cạnh Nguyệt Nhung phu nhân, bà ta tức điên, túm tóc ấn đầu cô xuống đất, sử dụng chân đạp lên gáy cô: “Này thì cứng đầu này, cứng đầu này!”
Mộ Dung Trịnh lãnh đạm nói: “Phí lời với nàng ta làm những gì nữa? Nếu thiếu phụ ta còn ko chịu, thì cứ làm theo kế sách trước đó của quá tướng, gán tội thông dâm, đuổi chủng loại thân của con gái ta ra ngoài, giúp thấy Liên Thị sở hữu tội danh kinh khủng như vắt bị đuổi ra khỏi phủ hoàn toàn có thể sống nổi nữa không.”
Thương Mai điên cuồng phẫn nộ, vào cơn tức giận, hình như còn sở hữu theo chút đau lòng, đây chưa phải là xúc cảm của cô, mà là cảm giác còn còn lại lưu vào đại óc và trong thâm tâm của nguyên chủ, cô có thể tưởng tượng ra trước khi nguyên chủ này chết đi, điều duy nhất nhưng cô ấy ko buông bỏ được chính là mẫu thân của bản thân mình – Liên Thị.
Trong cơn mê man, yêu mến Mai chỉ nghe thấy một các giọng nói uy nghiêm vang lên: “Ngày mai là ngày tổ chức triển khai hôn lễ rồi, đánh mạnh mẽ thêm chút nữa, bao giờ ngất đi thì mang lại lên kiệu hoa, thiết bị Lương Vương mong chỉ là lấy đích nữ của đậy Thừa tướng làm cho Vương phi, còn về sau nó có tàn phế tốt bị tiêu diệt dung nhan thì Lương vương vãi cũng không ân cần đâu.”
Thương Mai lưu lại giọng nói này vào lòng, tay nghề nghề đặc công cho cô biết, giọng nói này có lẽ rằng là phụ nhân của nguyên chủ – Hạ vượt tướng.
Hổ dữ không nạp năng lượng thịt con, nhưng tên Hạ quá tướng này còn không bởi chó lợn.
Một trận đòn roi hà khắc lại một đợt nữa giáng xuống sống lưng cô, cuối cùng, cô bất tỉnh nhân sự đi.